Tuesday, December 7, 2010

Cheering up myself!

Tất cả những điều này là vì bạn bè

Dù chân bước không còn vững vàng, dù thở hồng hộc như trâu, ánh mắt hắn vẫn luôn sáng ngời. Hắn lại đứng lên ...

Bạn bè của ta, dù ta chết cũng đừng hòng cướp đi bất cứ người nào!

Giấc mơ của con người sẽ không bao giờ chết!

Tất cả những gì con người có thể tưởng tượng ... đều xảy ra được trong thực tế!

Khi ta đã quyết định con đường cho mình, kẻ được nói ta ngu ngốc chỉ có bản thân tôi mà thôi

Hoàng mỹ chỉ là sự tuyệt vọng của khoa học, là kẻ thù của trí hông minh và sự sáng tạo, bởi vì nó lấp hết tất cả những khoản trống của sự sáng tạo, nó làm cho con người trở nên si đần
Ta phải cho mọi người biết rằng dù trong thế giới bất bình đẳng này vẫn có thể thực thi chính nghĩa. Dù tay chân của ta bị cơn sóng dữ ở đây đánh gãy thì vẫn như thế

Sự thật chỉ có một mà thôi !

Ta mặc kệ. Rác rưởi vẫn là rác rưởi 

Chỉ cần tay chân cử động được thì ta vô địch!

Cho dù thế nào cũng đừng căm ghét thời đại chúng ta đang sống. Dù không được người ta khen cũng không sao. Phải kiên cường để mỉm cười trong bất kì tình huống nào. Chỉ cần cố gắng mà sống, chắc chắn sẽ có nhiều niềm vui đến với các ta!

Ta muốn sống một cuộc đời không có gì hối hận!   

Kì tích chỉ đến với những ai không bao giờ bỏ cuộc!

Chỉ cần những người muốn hiểu ta, hiểu được ta, vậy là được !

Giọng nói tuy không có hình dạng, nhưng nó mang theo hơi ấm của con người

Đừng nhìn xuống! Nếu có điều gì đó cần phải làm thì hãy nhìn về phía trước! 

Bình tĩnh lại, chỉ cần không lạc mất chính mình, ta nhất định sẽ trở nên mạnh hơn!

Người có thể mỉm cười cho tới lúc cuối cùng mới là người mạnh nhất!

Kẻ nào chà đạp người khác, sẽ có ngày bị chà đạp!

Khi một kẻ vứt bỏ lòng tự tôn của mình, đó luôn là vì người khác

Các ngươi nghĩ con người sẽ chết đi khi nào...khi ăn phải nấm độc, không!!!...khi bị đại pháo bắn vào, không!!!...CON NGƯỜI TA CHỈ CHẾT ĐI KHI BỊ QUÊN LÃNG...!!!!


Thư tình....

Lật lật trong File Book của mình,tìm được lá thư này...


"Dữ dội và dịu êm ồn ào và lặng lẽ
Từ Ngày Đó em đã yêu anh...

Những bông tuyết lạnh rơi rơi liệu ấm hơn mối tình chúng ta
những hạt băng bé tí ấy tan chảy trước tình yêu không ?

Một nụ cười một ánh mắt, một cái ôm 1 cái vuốt tóc, của anh, thật bình thường với người khác, mọi thứ diễn ra với em cũng thật bình lặng và dịu dàng, có mấy ai biết trong em luôn dậy sóng , có mấy người hiểu được tấm chân tình ẩn sâu của em dành cho anh. Manaka khờ khạo của em cũng thế mà.

Gặp nhau thật tình cờ , rồi từ đó bao nhiêu chuyện cứ tự nhiên tuôn trào , anh cười, em cười. Nụ cười chính là cảm xúc con tim . Ngày qua ngày , em biết em đã yêu anh, em biết tình càm của anh đã thuộc về em, anh ko biết điều đó , anh vẫn mãi mê đi tìm, tìm một tìm yêu khác, với em, thành một bờ vai mềm mại để anh dựa vào đã là một niềm hạnh phúc.

Ước mơ . Khát khao . Anh muốn làm phim, muốn thành đạo diễn, thế thì em sẽ trở thành nhà biên kịch, chỉ của riêng anh đó . Anh gặt hái thành công . Anh cười, em cười , nhưng em chỉ đứng sau , lặng lẽ ngắm nhìn nét mặt đáng yêu ấy. Hạnh phúc đôi khi thật bình dị đúng không.
Anh va vấp, em luôn bên cạnh , em chỉ nghe tâm sự, rồi dịu dàng nắm tay anh, ấm áp quá ! Tay ấm quá anh ạ, và em biết anh cũng cảm nhận như thế ở đôi tay nhỏ nhắn . Anh cười, em cười, anh khóc, em cũng khóc.

Tuyết rơi ... rơi.... rơi

"Em yêu anh" , em đã nói, em đã nói ra tâm sự của lòng mình, không phải lần đầu tiên . Em đã nói ra, manaka của em , nhưng muộn quá đúng không anh , những hiểu lầm đã đi quá xa , chỉ còn lại những giọt nước mắt lăn nhẹ trên đôi gò má của em, và của anh . Giá mà ngày ấy em đủ can đảm , đủ can đảm để nói , nói rằng "em yêu anh, yêu chàng khờ của em". Nhút nhát và dè dặt , chúng ta đã tạo nên 1 khoảng cách ko thể san bằng, để rồi sau câu ấy em nhìn anh lặng lẽ ra đi.

Anh cười, em cười, anh khóc, em cũng khóc , nhưng giờ đây nụ cười, gương mặt, và ánh mắt yêu thương chẳng còn thuộc về em , trái tim anh đã hướng về một người khác.

Trái tim con gái chính là bí mật sâu thẳm của đại dương bao la.Em ít khóc, nhưng anh luôn đến bên em khi ấy . Luôn biết em ở nơi nào. Và luôn vỗ về em. Chỉ có một lần, một lần duy nhất, anh khóc, em khóc , chôn chặt cảm xúc vào lòng, nước mắt kia chẳng rơi ra như mọi lần, mà thấm sâu , nước mắt đâu như những bông tuyết đang rơi, mà sao trong tim, lạnh quá.

Anh khóc . Em khóc .


Có thể một ngày chúng mình sẽ lại yêu! noname
Có thể một ngày chúng mình sẽ lại yêu Nhưng không phải yêu nhau, Mà là yêu người khác.
Anh sẽ nắm tay một người con gái Dịu dàng hơn cả vuốt tóc em ngày xưa Em vẫn lo lắng mỗi khi trời mưa Nhưng đi đưa áo cho một chàng trai khác...
Bức ảnh cô gái kia có vô tình đi lạc Em cũng chẳng ngồi tô vẽ cho xấu xí hơn em Anh rồi cũng chẳng còn ghen, Những chỗ không anh, em diện màu áo mới. Tại đường phố đông người Nên chúng mình cứ mặc sức lướt qua nhau.
Có thể một ngày em mặc áo cô dâu Anh chụp ảnh cùng nhưng không làm chú rể Những đứa con của em sẽ yêu thương cha mẹ Trong bức tranh tô màu chẳng có khuôn mặt anh...
Giông bão đi qua ô cửa màu xanh Em sẽ làm thơ về tiếng cười con trẻ Về bữa cơm,về ngôi nhà và người em yêu hơn cả Như anh nghĩ về vợ mình,về hạnh phúc bền lâu.

Có bao nhiêu sao sáng trên đầu Em từng nghĩ chỉ anh là duy nhất Nhưng cuộc đời nào đâu phải cổ tích Chàng chăn cừu cũng đã bỏ đi xa... Em nghe lại những bản tình ca Vẫn dịu dàng,vẫn thiết tha như thế Vẫn say mê như chưa hề cũ Nhưng sao chẳng đoạn điệp khúc nào lặp lại như nhau

Tạm biệt anh, anh thương yêu của em.."

Saturday, December 4, 2010

Không Liên Quan !

Con người cứng rắn nhất mà bạn nên biết đó chính là bạn...

Sẽ dễ dàng thôi…cứ để định mệnh mang tôi đi…đi trên cùng một con đường như tôi đã trải qua. Nhưng tôi biết…Tôi không thể. Những gì tôi làm, tôi…sẽ không hối hận....

Có lẽ chúng ta hãy cùng quên đi quá khứ, và tập trung hơn vào những cái gì sắp đến....

Tôi nhượng bộ, tôi chấp nhận, tôi tin tưởng. Tôi cho phép nó đúng đắn. Tôi sẽ vượt qua nó mà không hề ngần ngại với bản thân. Nhưng n…nó thật đau đớn....

Vậy ra, đây là cuộc sống của bạn, chúng ta đã du hành từ nơi này đến nơi khác, ngày cũng dần trôi qua. Nhưng đôi khi, tôi cảm thấy mình dừng lại…và tôi đang nghe tiếng huýt sáo của bạn...

Hãy lắng nghe câu chuyện của tôi. Có lẽ đây là… cơ hội cuối cùng của tôi....

Có lẽ… đây không phải là ý hay chút nào.....

Tôi lấy làm thương hại bạn. Bạn không hiểu gì cả… Chẳng có thứ nào mà tôi không trân trọng.....

"Nhìn anh xem, anh cứ nghĩ mình đau khổ lắm. Anh ghét cô đơn, thế thì hãy để mọi người hiểu anh đi! Anh cứ việc không trả lời điện thoại, nhưng em cũng đâu thấy anh vứt nó đi đâu!....." 

Đó là tội lỗi của tôi, và đây... đây là sự trừng phạt dành cho tôi.....

Đúng hay sai không phân biệt chúng ta với kẻ thù. Mà là những quan điểm, cách nhìn của chúng ta, lòng tốt – Việc giúp đỡ người khác vốn không cần lí do, nhưng tôi không có tư cách để giúp đỡ một ai. Kể cả gia đình. Kể cả bạn bè. Không ai cả...