Phòng 111
1.
Sinh nhật thứ mười tám của Thường Tiểu Nhã tổ chức tại khách sạn Phùng Lai, Hồng Kông. Bạn bè, gia đình và họ hàng đến tham dự rất là nhiều. Ai nấy cũng tươi cười hớn hở trong những bộ quần áo lòe loẹt và đắc tiền. Buổi tiệc kéo dài hơn sáu tiếng đồng hồ, nên đa phần khách khứa đều trọ lại một đêm ở khách sạn. Người bạn trai của Tiểu Nhã, Mao Nhất Trung chỉ là một trong số ít lái xe về. Trong nét mặt của cô khi đó không mấy vui, có lẽ cô muốn anh ở lại với mình.
Cầm chìa khóa trở về phòng, Tiểu Nhã một phần vì mệt mỏi, một phần người bạn trai về nên lại nhầm phòng. Mở một chập không được, cô bực tức đạp chân vào cửa thật mạnh để xả giận.
- Phòng 111? - Tiểu Nhã nhìn vào số phòng, cô giật mình nhận ra mình nhầm phòng. Mặt cô đỏ lên vì dị, cũng may không có ai ra than phiền. Không dám ở lại lâu, cô bỏ đi mất tiêu.
Sáng hôm sau, khách khứa gặp nhau ở phòng ăn. Họ chào hỏi rồi lần lược ra về. Chợt mẹ của Tiểu Nhã nhìn dáo dác, nét mặt lo lắng, bà kêu Tiểu Nhã lại hỏi:
- Con thấy thằng Minh đâu không?
- Con tưởng đêm qua nó về rồi mà? - Tiểu Nhã ngạc nhiên, Thường Tiểu Minh là em trai của cô. Cả ngày hôm qua chỉ thấy nó được có một chút là mất dạng.
- Không, hôm qua nó bảo mệt nên mẹ đưa nó lên phòng nghỉ ngơi. - Mẹ Tiểu Nhã phân trần.
- Có lẽ nó ngủ quên. Chúng ta lên phòng gọi nó đi. - Tiểu Nhã cười, kéo mẹ đi theo mình.
Ít phút sau, cả hai đứng trước dãy hàng lang phòng của Tiểu Minh. Tiểu Nhã nhìn mẹ hỏi:
- Phòng của thằng Minh số mấy hả mẹ?
- Phòng 111. - Mẹ cô trả lời.
Thoáng trong đầu Tiểu Nhã hiện lên chuyện đêm qua. Cô nhẹ cười rồi cùng mẹ đi đến căn phòng đó. Cửa phòng vẫn còn khóa im lìm. Mẹ Tiểu Nhã gõ cửa hồi lâu mà không ai trả lời. Ban đầu tưởng là Tiểu Minh ngủ quên, như sau hơn hai tiếng đồng hồ thì cả hai lo lắng. Tiểu Nhã vội gọi cho quản lý khách sạn lên để mở cửa.
Cánh cửa phòng 111 được mở ra, bên trong chẳng có ai. Giường chiếu dường như chưa bao giờ có người đụng vào. Không riêng gì mẹ của Tiểu Nhã, mà quản lý khách sạn cũng lấy làm lạ. Rõ ràng trong sổ đăng ký có tên của Tiểu Minh, và chìa khóa vẫn chưa được trả lại. Và khi này chỉ có một giả thuyết, Tiểu Minh đã không có ở lại đêm qua và cầm theo chìa khóa khách sạn. Nghĩ vậy, Tiểu Nhã gọi điện thoại cầm tay cho Tiểu Minh. Đột nhiên tiếng chuông phát lên trong căn phòng làm ba người giật mình. Lần theo tiếng chuông, họ dừng lại ở góc giường. Điện thoại, chìa khóa và cả quần áo của Tiểu Minh đều ở đó, chỉ là không thấy người đâu. Mẹ Tiểu Nhã lo sợ cho con nên đã gọi điện báo cho cảnh sát, ít phút sau toàn khách sạn đầy ngập cảnh sát.
Sau một hồi nói chuyện và thu thập tài liệu, cảnh sát chưa có giả thuyết nào cả. Vì trong phòng không có vết tích xô xát. Cửa sổ lẫn cửa ra vào đều đóng kính. Trừ phi hung thủ có chìa khóa chủ, còn không thì không thể nào vào được. Càng lạ hơn là ở máy quay hình tại hai đầu hành lang đều không có người khả nghi, chỉ có hình của mẹ con Tiểu Minh xuất hiện lúc 8 giờ tối, và ít phút sau người mẹ trở ra.
Cảnh sát trấn an hai mẹ con Tiểu Nhã và hứa sẽ thông báo cho họ ngay khi có tin. Nhanh như lúc họ đến, chốc sau trong khách sạn chỉ còn lại hai mẹ con họ. Họ âu sầu ngồi than ngắn thở dài, chợt điện thoại của Tiểu Nhã reo lên. Trên màn hình chỉ hiện ba con số 613.
- 613? Không lẽ nó có thật? - Tiểu Nhã thì thào trong miệng. Qua lời bạn bè và người quen, cô biết đượccon số 613 chỉ xuất hiện ở những nơi xảy ra chuyện lạ. Không ai có thể liên lạc được với con số 613, trừ phi họ gặp chuyện.
Điện thoại trong tay của Tiểu Nhã vẫn reo, nhưng cô không dám cầm lên. Dù sao chuyện không tin lại có thể xảy ra làm cô càng lo. Reo một chập điện thoại chuyển sang chế độ nhắn và 613 đã để lại lời nhắn. Khi này mẹ cô đã khóc sưng cả mắt, miệng cứ lầm bầm than trách bản thân. Không muốn mẹ càng đau lòng, Tiểu Nhã quyết định mở tin nhắn ra nghe.
"Xin chào, đây là lời nhắn tự động. 613 nhận được tín hiệu lạ từ điện thoại của bạn. Nếu như bạn hoặc người thân của bạn gặp chuyện lạ khó giải thích, xin hãy đến địa chỉ sau đây: 613, đường 13, nằm gần trung tâm thương mại Hồng Kông, để được nhận sự giúp đỡ."
- Có thứ địa chỉ như vậy sau? Nực cười. - Tiểu Nhã thầm nghĩ, cô cúp điện thoại rồi đưa mẹ trở về nhà.
Trên đường đi, chuyện mà 613 nhắn lại vẫn khiến cô nghĩ không dứt. Thiết nghĩ ngồi không đợi tin cảnh sát thôi thì đi kiếm thử xem 613 là người như thế nào. Nếu không có thì biết mà nói bạn bè là chuyện bịm. Còn quả thật có thì xem như gia đình cô được giúp. Nghĩ thế, cô rời khỏi nhà ngay sau khi đưa mẹ vào phòng nghỉ ngơi.
Tiểu Nhã quen thuộc khu trung tâm thương mại Hồng Kông trong lòng bàn tay. Dĩ nhiên khi nghe tin nhắn kia cô khó lòng mà tin được. Vậy mà sau một tiếng đồng hồ tìm kiếm nó lại xuất hiện như đã có từ rất lâu, con đường 13.
Căn nhà mang số 613 không khó kiếm, chỉ vừa bước vào đường 13 thì đã thấy. Căn nhà không có gì đặc sắc và lạ. Trước cửa chỉ có một bảng hiệu đề tên Lương Bạch Di. Tiểu Nhã ngần ngại chưa dám nhấn chuông thì cửa nhà đột ngột mở ra. Một người con gái chừng hai mươi sáu tuổi, khuông mặt tròn trịa, mái tóc ngắn ngan vai nhìn cô mỉm cười.
- Xin hỏi có phải là khách của 613 hay không? - Người con gái lên tiếng hỏi.
Tiểu Nhã miệng tự dưng cứng đơ, cô gật đầu thay cho câu trả lời. Người con gái vẫn nụ cười thân thiện trên môi, cô mời Tiểu Nhã vào nhà, vừa rót nước cô vừa tự giới thiệu:
- Xin chào, tôi là Lương Bạch Di. Không biết tôi có thể giúp được gì cho cô không?
Trong trí tưởng tượng của Tiểu Nhã, Lương Bạch Di là một người đàn ông trung niên, nét mặt đâm chiêu và kỳ quái. Nhưng với những gì cô đang thấy thì xem ra cái tưởng tượng đó hoàn toàn chẳng đúng chút nào. Lúc này tâm trạng đã ổn định, Tiểu Nhã bắt đầu kể về chuyện xảy ra cho em trai của mình, Tiểu Minh.
Bạch Di nghe câu chuyện rất chăm chú. Suốt buổi cô không ngắt một câu, mà cũng không hề hỏi gì, chỉ để cho Tiểu Nhã kể cho tới hết. Chừng một tiếng đồng hồ sau, khi câu chuyện dừng lại ở sự bí ẩn của căn phòng 111, Tiểu Nhã lo lắng hỏi Bạch Di:
- Tôi không tin vào những chuyện kỳ quái, nhưng với lần này và sự liên lạc của cô đã làm cho tôi hoàn toàn không biết giải quyết thế nào. Câu chuyện thì tôi đã kể, cô xem thử có gì lạ hay không?
Bạch Di gật gù, ít phút sau cô trả lời:
- Tôi chưa có nhận định gì cả, nhưng nếu 613 liên lạc cho cô thì tôi nghĩ dù ít hay nhiều nơi đó cũng có chuyện bất thường. Trong lúc này cô nên ở nhà với mẹ cô và đợi tin của tôi. Nếu như điện thoại em trai của cô có reo thì đừng bắt, vì tôi không dám chắc là cô sẽ nghe được gì trong đó. Cô gan dạ thì cứ xem như tôi nói thừa, còn không thì cẩn thận vẫn tốt hơn.
Tiểu Nhã cảm ơn nhưng trong lòng không mấy phấn khởi. 613 cũng như cảnh sát, cô vẫn phải chờ. Chào từ biệt Bạch Di, Tiểu Nhã trở về, vừa ra tới khu thương mại thì con đường 13 đó cũng mất tâm. Chính lúc này cô không rõ là em trai cô gặp ma hay chính cô đang gặp ma nữa.
Sau khi Tiểu Nhã rời khỏi, Bạch Di cũng thay đổi quần áo đi ra ngoài. Rời khỏi con đường 13, Bạch Di đón một chiếc xe tắc-xi tới khách sạn Phùng Lai điều tra. Khi tới nơi, bên ngoài xe cảnh sát xuất hiện không ít. Chau mày quan sát, cô biết lại có chuyện vừa xảy ra. Trả tiền cho tài xế, cô vội vàng đi vào khách sạn. Tuy nhiên tới trước cửa đã bị hai nhân viên cảnh sát chận lại:
- Xin lỗi, nơi này xảy ra án mạng. Toàn bộ khách sạn bị niêm phong, không ai vào cũng không ai ra.
Bạch Di phì cười, cô lấy trong túi ra thẻ cảnh sát và nói:
- Lương Bạch Di, tổ trọng án Cửu Long Tây. Vào được chứ?
Hai nhân viên cảnh sát còn ngờ ngợ, thì bên trong có tiếng người nói vọng ra:
- Cho cô ta vào đi. Không khéo hai người bị đánh bầm dập đấy.
Người nói cái giọng nửa đùa nửa thật đó là sếp Lâm Quốc Vũ. Sếp đã ra lệnh thì thuộc hạ nào dám cãi, bọn họ để Bạch Di vào. Cô tiến tới chỗ Quốc Vũ nhìn xung quanh một chập mới hỏi:
- Có chuyện gì à?
Quốc Vũ đang hỏi chuyện nhân chứng, nghe cô hỏi thì đơ người. Ông quay sang nhắc khẽ:
- Này, muốn làm gì thì làm đừng quậy phá là tôi mừng rồi.
Bạch Di mỉm cười gập đầu. Chưa đầy mười phút cô đã hoàn toàn biến mất trong vùng kiểm sát của Quốc Vũ.
Main Topic : http://trantuanha.blogspot.com/2010/11/613.html
No comments:
Post a Comment