Tôi chạy bừa qua con hẻm tối, trái tim nện thình thịch điên dại vào lồng ngực. Tôi không biết mình đang đi đâu; tôi chỉ biết rằng tôi phải thoát khỏi cái nơi đáng nguyền rủa ấy, thoát khỏi “Địa ngục”. Sự im lặng của thế giới xung quanh làm tôi cảm thấy như bị điếc, không một âm thanh nào vang lên trong tai tôi; bóng tối dày đặc không bao giờ dứt đang bóp nghẹt tôi. Từng cơ bắp trong người tôi rát bỏng vì kiệt quệ khi cơ thể tôi chạm đến giới hạn của nó, nhưng tôi mặc kệ. Tôi chỉ cần thoát ra khỏi bóng tối ngột ngạt này…
Đáng lẽ tôi không được gia nhập cùng chúng, cái tổ chức tự xưng là “The Devils” ấy, nhưng khi đó tôi còn trẻ và dại dột. Tôi cứ tưởng là hòa vào thế giới ngầm thì tôi sẽ thoát khỏi sự tồn tại đáng thương với người cha độc ác của mình. Mới đầu, mọi chuyện đều tốt đẹp; “The Devils” nhận thấy tài năng của tôi và chấp nhận chúng tôi – em gái tôi và tôi. Tôi nhanh chóng thành thạo nghệ thuật chế tạo vũ khí và trở thành một con át chủ bài quan trọng của tổ chức. Chúng chăm sóc tôi và em gái, nhưng “The Devils” không bao giờ làm điều gì tốt đẹp xuất phát từ trái tim; thật ra, tôi chẳng biết liệu chúng có trái tim hay không nữa. Chỉ khi chính mắt tôi nhìn thấy em gái mình giết chóc với những vũ khí mà tôi đã chế tạo, tôi mới nhận thức được hành động của mình sai lầm nghiêm trọng đến mức nào. Chúng đã biến cô em gái sinh đôi yêu quí của tôi thành một kẻ giết người máu lạnh, một cỗ máy không tim, không hơn không kém.
Nước mắt mọng trên mí, tôi vội vàng gạt chúng đi. Không còn thời gian để nghĩ tới em nữa, em tôi bây giờ đã trở thành người của chúng. Đối với tôi, em gái tôi đã chết… và chính tôi, chính tôi chứ không phải ai khác, đã giết chết em…
Hy vọng nở bừng trong tim tôi khi tôi nhận ra một khe sáng hẹp. Mọi nỗi đau đều bị vùi vào quên lãng khi tôi lao tới ánh sáng mà tôi đã thèm khát bấy lâu. Nhưng tới phút cuối cùng… tôi vấp ngã. Tôi rơi bịch xuống nền xi-măng cứng, hai tay tự động tìm cách giảm bớt va chạm. Liếc nhìn lại thứ mà mình đã vấp phải, tôi nhận ra một con mèo, một con mèo đen, đen như bóng tối mà tôi đang tuyệt vọng tìm đường thoát khỏi… Tôi chưa khi nào là một kẻ mê tín, nhưng lúc này, tôi không thể không nghĩ sự xuất hiện của con mèo có một ý nghĩa gì đó… một điềm gở, nếu bạn cứ muốn phải nói chính xác hơn.
Con mèo ré lên đầy đe dọa và nhảy thoắt đi khi một cái bóng trùm lên người tôi. Khi quay lại, tôi thấy mình đang cận kề một nòng súng vô cùng quen thuộc. Máu trong người tôi như đóng băng khi tôi nhận ra kẻ cầm khẩu súng đó.
“Rhea…” Tôi thì thầm trong kinh ngạc.
Im lặng.
Khẩu súng của em vẫn đang chĩa vào đầu tôi, khẩu súng đó, tôi đã tạo ra bằng chính hai tay mình. Tôi nhìn em, và nhìn thấy đúng những gì tôi vẫn thấy mỗi khi liếc vào gương. Chỉ có điều, trong đôi mắt em, tôi đã thấy trước cái chết… cái chết của mình.
“Tại sao…” Tôi hỏi yếu ớt. Câu hỏi có vẻ thật buồn cười khi nó trôi ra khỏi đôi môi run rẩy của tôi… Tôi biết chính xác câu trả lời sẽ như thế nào…
“Lucifer ra lệnh cho tôi…” Em nói giọng đều đều; đôi mắt vẫn không để lộ một cảm xúc, “Anh ta không muốn chị tiết lộ bất cứ điều gì cho cảnh sát…”
“Vậy là anh ta gởi em đến giết chị…” Gọi đây là một lời nhận xét thì đúng hơn một câu hỏi.
Ngay giây phút đó, cảm xúc mới lóe lên trong mắt em, và tôi có thể nhận rõ ràng… sự nổi loạn, sự chắc chắn… và… một vẻ buồn bã?
Tôi nhắm mắt lại, chờ đợi một cái chết không thể tránh khỏi. Tôi không muốn nhìn em, tốt hơn hết nên giả vờ rằng đó không phải là em gái tôi đứng đó, chĩa khẩu súng chính tôi làm ra vào khoảng giữa hai mắt tôi.
Tôi chờ đợi trong im lặng… Tưởng như là mãi mãi…
Và rồi…
Tiếng súng vang lên, xé toạc im lặng mong manh. Nhưng tôi đau đớn nhận ra rằng mình còn sống. Một cảm giác nhột nhạt bò trên gò má khi một dòng chất lỏng ấm nóng trào xuống đến cằm tôi.
Tôi ngập ngừng chạm vào vết cắt trên mặt và mở mắt ra. Liếc nhìn ngón tay mình, tôi thấy máu đỏ.
Tôi bật cười, thì ra tôi vẫn còn là người. Nếu không có bằng chứng rõ ràng trên ngón tay mình đây, chắc tôi vẫn nghĩ máu mình đã chuyển sang màu đen như trái tim của quỷ, sau tất cả những gì tôi đã làm, với tất cả những người đã vì tôi mà khốn khổ.
Tôi nhìn lại em gái mình, và ngạc nhiên nhận thấy một dòng nước mắt câm lặng chảy tràn xuống khuôn mặt nhợt nhạt.
“Tha lỗi cho em, chị…” Em nghẹn ngào thốt lên.
Khóe môi tôi nhếch lên thành một nụ cười khi tôi nhận ra rằng em gái tôi vẫn chưa hoàn toàn biến mất.
“Chị nghĩ mình sẽ sớm gặp lại nhau thôi…” Giọng tôi khàn khàn khi tôi cố nuốt những giọt nước mắt, “Chị sẽ gặp em dưới địa ngục… em gái…”
Em kéo cò.
Và tôi không còn biết gì nữa… Bây giờ tôi bắt đầu hành trình của mình… từ địa ngục này sang một địa ngục khác tăm tối hơn…
No comments:
Post a Comment