Rời khỏi công ty, bốn người chạy xe đến khách sạn Phùng Lai với tốc độ nhanh nhất. Chừng hai tiếng đồng hồ sau, họ đã đứng trước khách sạn. Thế Tại nhăn mặt, đưa tay bịt mũi, nói:
- Nặng khí quá đi. Hèn gì trước giờ tôi không bao giờ ở chỗ này.
Sử Hàn khịt khịt mũi, rồi phì cười:
- Nặng khí cái gì mà nặng khí, người ta đang sửa ống nước bên kia đường kìa.
Cả đám quay người sang nhìn, và cười nghiên ngã trong khi khuông mặt của Sử Hàn đã đỏ tía lên. Anh phủi tay, gượng gạo nói:
- Thôi được rồi, mấy người còn có hứng thú đứng đây cười à? Đừng quên chúng ta đến giải cứu Bạch Di đấy.
Dĩ nhiên không ai nói thêm câu nào, họ vội vã đi vào khách sạn. Sau khi chứng giấy tờ là nhóm thám tử, họ được quản lý khách sạn đưa lên phòng 111.
Cánh cửa phòng vẫn để hờ. Trùng Ân nhận thấy nét mặt của quản lý khách sạn không tỏ vẻ ngạc nhiên. Sau khi ông ta rời khỏi phòng, anh mới lên tiếng nói:
- Có cảm thấy tên quản lý đó quái gở không?
- Một chút. - Sử Hàn nhẹ gật đầu.
Trong phòng bình thường, đúng hơn là không có gì lạ. Triết Luân đóng cửa phòng lại, và mọi người bắt đầu lôi đồ nghề ra kiếm dấu tích của Bạch Di. Bốn tiếng đồng hồ trôi qua, không một ai kiếm được gì. Mọi người nhễ nhệch mồ hôi, cả mặt đỏ hừng hừng lên vì nóng.
- Khách sạn sang trọng mà máy điều hòa lại bị hư. Rõ chán! - Thế Tại càm ràm.
- Đâu phải...
Triết Luân chau mày, anh kéo ghế leo lên chỗ máy điều hòa rọi đèn vào xem thử. Có thứ gì đó chuyển động bên trong. Anh bảo Sử Hàn đưa cho mình đồ nghề rồi bắt đầu tháo cái máy điều hòa ra. Nửa tiếng sau cái máy đã được lấy ra, và một lỗ thông hơi gần như vô tận được khám phá.
- Xem ra bọn mình lọt đấy. - Trùng Ân nói.
- Đừng nói là phải chui vào đó chứ? Liên quan gì đến Bạch Di kia chứ? Không chừng bây giờ cô ta đã...
- Câm họng ngay.
Triết Luân quát thẳng vào mặt của Thế Tại. Cả căn phòng im lặng. Ít phút sau, Triết Luân mới mở miệng nói:
- Sử Hàn anh theo lối thông hơi điều tra. Bọn chúng tôi sẽ ở lại hỗ trợ, cũng nhừ kiếm tiếp.
- Anh nghĩ chuyện xảy ra ở đây có liên quan đến cái lỗ thông hơi này hay sao? - Sử Hàn hỏi.
- Ban nãy tôi trong thấy có thứ gì lạ chuyển động. Có lẽ là chuột, để cho chắc thì phải kiểm tra rồi mới nói.
- Ok.
Sử Hàn đeo thắt lưng đồ nghề lên, bộ đàm và một camera nhỏ. Anh trèo lên, leo vào và bắt đầu trường. Ở bên ngoài, Trùng Ân bật màn hình quan sát thông với camera của Sử Hàn. Một mặt theo dõi diễn biến trong lỗ thông hơi, mặt khác bọn họ tiếp tục tìm kiếm trong phòng.
Khi này trở lại với Bạch Di, cô tỉnh dậy như vừa ngủ mê. Vội vã đưa tay sờ soạn trên mặt, cô thở phào vì nó vẫn bình thường, có lẽ ảo giác tạo nên cảnh tượng vừa rồi. Không có nhiều thời gian để suy nghĩ, cô quyết định rời khỏi căn phòng đi ra ngoài. Nhìn hai bênh, cuối cùng cô chọn phía bên phải để đi. Bên ngoài hành lang vẫn tối, vẫn thứ mùi khó ngửi ban đầu. Bạch Di tay cầm đèn pin rọi đường đi, mắt quan sát không sót một thứ gì, và tai lắng nghe mọi tiếng động. Tính cảnh giác của cô phải nói là đến mức cao nhất có thể.
Bạch Di nhận ra được rằng không có thứ gì thay đổi ngoài vách tường ngã màu và rêu phong. Hàng lang xem chừng như không bao giờ kết thúc. Đang suy nghĩ về sự dài vô tận của hành lang, cô chợt dừng lại khi tất cả cách đồng loạt mở ra. Gió từ trong mỗi căn phòng thổi ra, lạnh cả người. Không những gió mà cả tiếng người kêu thảm thiết cũng từ các phòng phát ra. Cô quay đầu sang căn phòng bên tay phải của mình. Trước mắt cô, một người đàn bà đang tự xé người ra và ăn nội tạng của bản thân. Khuông mặt bà ta không lộ nét đau đớn mà thay vào là sự thỏa mãn và thèm muốn. Cô quay sang bên trái, một đứa con trai chừng mười mấy tuổi, tay không bóp nát đầu trẻ con, máu xịt đầy người đứa con trai; không những vậy nó còn ngốn vào miệng những bộ não nhỏ bé đó và ăn một cách ngon lành.
Đôi bàn tay của Bạch Di lạnh ngắt. Cả người cô run lên cầm cập. Cô không dám tin vào những gì mình đang nhìn thấy. Kinh tởm vẫn còn là một từ quá nhẹ nhàng để mà diễn tả diễn biến khi đó. Đột nhiên, cô cảm nhận được có ai đó ở sau lưng mình. Một thứ hơi lạnh toát ra từ phía sau làm cô bất động. Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai cô, kèm theo một giọng nói như từ cõi âm vọng về: "Welcome to Hell !"
Câu đó như giọt nước tràn ly, Bạch Di dùng hết sức thét lên rồi chạy thục mạng về phía trước. Trong đầu cô trống rỗng, chạy là điều duy nhất cô có thể nghĩ tới bây giờ. Cô không biết mình chạy được bao lâu và bao xa, nhưng khi cô dừng lại thì xung quanh yên tĩnh và xem chừng không có ai đuổi theo. Cô nuốt nước bọt xuống cổ họng, mọi thứ xung quanh tối hù. Ban nãy khi bỏ chạy, cô đã quăng cả cái đèn pin ở lại, bây giờ tứ phía toàn một một màu đen, tiến cũng không được mà lùi cũng không xong. Vừa thở mạnh, cô vừa lẩm bẩm:
- Làm gì bây giờ đây. Làm gì bây giờ đây.
Đúng lúc đó Bạch Di nhớ tới Triết Luân. Cô quờ quạn tìm một vách tường để dựa vào, dù gì có thứ gì đó sau lưng vẫn khá hơn là đứng ở chỗ mà không phân định được đâu vào đâu. May mắn cô tìm ra được một vách tường. Tựa vào tường, cô vội vàng lôi điện thoại cầm tay ra và kiếm số gọi cho Triết Luân. Cũng chính lúc này con số 613 xuất hiện trên màn hình của Triết Luân khi anh và các đồng nghiệp còn ở văn phòng. Chỉ là không ngờ khi mà Triết Luân trả lời điện thoại, cũng là lúc cô chạy thục mạng vì có thứ gì đó cứ thở phì phò phía sau gáy của cô. Đến một góc quẹo, lạng quạng thế nào cô vấp té, điện thoại cũng vì thế mà rớt xuống đất, và bên phía Triết Luân bởi thế mất liên lạc.
Nhóm của Triết Luân vẫn không hề có tiến triển. Sử Hàn thì càng bò càng chẳng có gì lạ. Ai cũng thở dài nhìn nhau mà hoàn toàn vô vọng.
- Gọi cho lão gia đi Triết Luân. - Trùng Ân bảo.
- Làm sao kiếm ra ổng. Các anh dư biết ổng có bao giờ ở một chổ đâu? - Triết Luân thở dài trả lời.
Đang nói chuyện, chợt trên màn hình có thứ gì xuất hiện.
- Này, có nghe gì không? - Sử Hàn kêu lên bất chợt.
- Nghe rõ, có cái gì vừa xuất hiện vậy? - Trùng Ân nói.
- Chuột thôi làm gì om sòm vậy. - Sử Hàn cười nham nhở.
- Anh có điên không, sao tự dưng kêu lên hết hồn vậy? - Triết Luân nhăn nhó càm ràm.
- Tự dưng bộ đàm nó rè rè, nên tôi kiểm tra cho chắc ăn thôi. Bên bọn anh có gì lạ không? - Sử Hàn tiếp tục đi, và hỏi.
- Chẳng có gì khả quan, bọn tôi tính gọi điện hỏi lão gia. Nhưng xem ra khó kiếm ổng được. - Trùng Ân kể lể.
Trong khi cả ba đang nói chuyện, Thế Tại đang mò mẫm với cánh cửa. Anh mở nó ra rồi đóng nó lại; gõ vào cửa kiểm tra; xem ra cánh cửa đó thu hút anh nhiều hơn là theo dõi Sử Hàn.
- Ê Triết Luân, bảo tên Sử Hàn trở về đi. Cái ống thông hơi đó đi một hồi ra khỏi khách sạn bây giờ. - Thế Tại kêu lên.
- Sao thế? - Triết Luân thắc mắc.
- Chuyện gì đã xảy ra cho nạn nhân và Bạch Di thì không thể nào ở ngoài căn phòng này. Thêm phần nãy giờ tôi kiểm tra cánh cửa, tiếng gõ ở bên ngoài và bên trong khác nhau. Mặc dù nhìn thì giống như nó làm từ một loại gỗ vậy. - Thế Tại trả lời.
- Không lẽ miếng gỗ phía sau có vấn đề?
Main Topic : http://trantuanha.blogspot.com/2010/11/613.html
No comments:
Post a Comment