Friday, November 19, 2010

613 Chapter 02

Không bận tâm nhiều đến chuyện xung quanh, Bạch Di tiến thẳng lên phòng 111. Với cô tất cả câu chuyện đều bắt đầu từ nơi này. Dãy hành lang không có ai, chuyện xảy ra bên dưới lầu có lẽ không phải liên quan đến căn phòng này. Thoạt đầu nhìn tưởng căn phòng khóa kín, nhưng khi cô đưa tay đẩy thử thì căn phòng tự nhiên mở. Cũng chẳng lấy làm gì lạ, cô tiến vào bên trong, tiện tay khóa cửa phòng lại.

Theo lời kể của Tiểu Nhã, Bạch Di đến cạnh góc giường xem xét. Không có gì khả nghi, cô bước đến cạnh cửa sổ vén màn lên nhìn ra bên ngoài. Căn phòng nằm ở tầng một, nếu như nhảy xuống đúng cách thì không phải là không thể. Tuy nhiên cửa sổ vẫn khóa trái cửa, cho rằng Tiểu Minh đi bằng cửa sổ ra, nhưng làm sau có thể tự khóa cửa bên trong? Giả thuyết này xem chừng không vững, cô lắc đầu ngồi xuống ghế so-fa gần đó. Thật sự chuyện gì đã xảy ra trong căn phòng đêm hôm đó?

Đang suy nghĩ về câu hỏi tự đặt ra, trong căn phòng tự dưng phát ra tiếng cọt kẹt. Tiếng động đó càng lúc càng nhiều và càng ồn. Nhưng Bạch Di không có phản ứng gì cả, cô ngồi ở ghế như thể không có chuyện gì. Đột nhiên cánh cửa phòng mở ra, có bóng người tiến vào.

- Xem đủ chưa cô nương? - Quốc Vũ hỏi.

- Chỉ bị sếp làm giật mình thôi. Sếp xong rồi à? - Nét mặt Bạch Di không có gì đặc biệt, cô đứng dậy chuẩn bị đi.

- Dĩ nhiên là chưa xong. Tôi đâu phải thần mà đã phá được án. Ban nãy thấy cô biến nhanh quá nên đi kiếm. - Quốc Vũ nói.

- Thế làm sao biết em ở trong này? Em đâu có báo cáo với ai đâu? - Bạch Di thắc mắc.

- Đừng xem thường sếp của cô tới vậy chứ. Khi nãy kiểm tra máy thu hình của khách sạn, thấy cô đi vào căn phòng này. - Quốc Vũ giải thích.

Câu nói của Quốc Vũ khiến Bạch Di nhớ đến lời của Tiểu Nhã. Rõ ràng chỉ có máy thu hình ở hai đầu hành lang. Căn phòng này nằm lưng chưng giữa làm sao có thể thấy được cô đi vào? Bạch Di quay sang hỏi Quốc Vũ:

- Sếp có chắc không vậy?

- Cô tưởng sếp chưa già mà mắt tèm nhem à? Dĩ nhiên là đúng, không những tôi mà anh em trong sở đều thấy. Chúng nó còn bảo cô đi đâu mà mặt mày gian xảo nữa kìa. - Quốc Vũ đệm thêm câu đùa, nhưng Bạch Di không chú ý.

- À, sếp dẫn em lại phòng máy được không? Em có chuyện phải kiểm tra.

Bạch Di vốn không cần câu trả lời từ chỗ Quốc Vũ đã lôi ông đi một cách thô bạo. Không lâu sao họ đã đứng ở trong phòng máy.

- Chào sếp Lâm, ông muốn kiểm tra gì nữa à? - Nhân viên bảo vệ nhìn Quốc Vũ thân thiện hỏi.

Quốc Vũ chưa kịp trả lời, Bạch Di đã xen họng vào:

- Nhờ anh mở hộ lại cuộn băng của tối hôm qua lúc 8 giờ.

Nhân viên bảo vệ mở lại cuộn băng tối qua cho Bạch Di. Khoảng thời gian 8 giờ không hề có ai qua lại như lời của Tiểu Nhã kể. Cô đứng xem cho tới khi số trên màn hình nhảy sáng 1 giờ sáng của ngày hôm sau. Quốc Vũ trông nét mặt nhăn nhó của Bạch Di thì tò mò, ông hỏi:

- Không kiếm được thứ cần kiếm à?

Bạch Di không đáp, cô bảo nhân viên bảo vệ mở lại đoạn băng ban nãy mà Quốc Vũ xem. Khi này thì quả thật có máy thu được hình của cô đi vào phòng 111. Nét mặt của cô càng lúc càng tệ, Quốc Vũ tò mò mấy cũng thôi không dám hỏi. Suy nghĩ một chập cô quay sang hỏi nhân viên bảo vệ:

- Ở dãy hành lang tầng một, có bao nhiêu máy thu hình vậy?

- Chừng bốn cái.

- Có cái nào hư hay không?

- Không, chúng tôi thường xuyên kiểm tra hàng tuần. Không có vấn đề gì cả.

Bạch Di lại trầm ngâm suy nghĩ. Ít phút sau cô lên tiếng:

- Anh có biết gì về căn phòng 111?

- Không. Hình như hôm qua có người mất tích phải không?

- Anh hôm qua không đi làm?

- À tôi chỉ làm ba năm bảy thôi. Còn hai tư sáu và chủ nhật là người khác.

- Cảm ơn.

Rời khỏi phòng máy, Bạch Di ngáp dài. Cô nhìn sang khuông mặt đầy nghi vấn của Quốc Vũ mà phì cười, thế nhưng cô không có lời giải thích nào cả. Họ tạm biệt ở trước cửa khách sạn. Bạch Di trở về nhà ngủ một giấc cho tới tối thì lại đi ra ngoài.

Hồng Kông về đêm rực rỡ với những ánh đèn màu neon. Đường phố nào cũng nhộn nhịp qua lại, dường như chẳng mấy ai quan tâm chuyện gì đang xảy ra xung quanh. Bạch Di trở lại khách sạn Phùng Lai, cô đăng ký một phòng cạnh phòng 111. Thủ tục xong, cô cầm chìa khóa lên lầu. Nhìn vào đồng hồ vừa đúng 8 giờ, Bạch Di đứng trước phòng 111 đẩy nhẹ, cánh cừa mở ra như chưa bao giờ khóa lại. Bên trong không có gì thay đổi, Bạch Di đóng cửa phòng lại, rồi tiến lại giường ngồi xuống chờ đợi.

Khi kim dài đồng hồ nhích sang một phút, bầu trời bên ngoài cửa sổ thay đổi. Kim đồng hồ tự dưng chạy ngược lại một cách điên cuồng. Bạch Di tháo đồng hồ xuống cất vào trong túi. Trời bên ngoài cũng tự dưng ngừng lại bình thường. Cô vén màn cửa sổ lên nhìn, cảnh vất không có gì lạ, vẫn là một bầu trời đen không mây và trăng. Điện thoại bấy giờ lại reo lên khiến cô giật mình.

- Thập Tam công tử, có chuyện gì sau? - Giọng Bạch Di hoàn toàn thay đổi, cô pha chút đùa cợt trong đó.

Bên kia điện thoại, giọng một người đàn ông chừng ba mươi mấy đáp lại:

- Lúc này mà còn thập tam với thập tứ. Vụ lần này điều tra ra làm sao rồi?

- Tôi đang ở trong phòng đây. Có thấy một vài hiện tượng lạ chưa giải thích được. Mà anh giỡn hay sao lại giao vụ quái dị này cho tôi? Tôi chỉ mới tốt nghiệp chưa được hai tuần. - Bạch Di phàn nàn.

- Biết, nhưng mà thiếu người đành phải để vụ này cho cô.

- Sao anh không đi? Nghe nói vụ ở Đài Bắc anh thắng lợi trở về mà.

- Tin tức ở đâu mà cô nhanh thế? Nhưng chạy vòng vòng cũng vậy thôi, cô nhận rồi thì làm đi. Có gì gọi tôi, tôi giúp đỡ cho.

- Chỉ đợi câu này của anh thôi. Kiểm tra dùm xem anh có tư liệu gì về căn phòng 111 hay khách sạn Phùng Lai này không nhé. Vậy thôi, tạm biệt.

Bạch Di cúp điện thoại, cô ngồi thêm một chập trong phòng nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra. Không muốn ở trong phòng ngột ngạt và bị bảo vệ phát hiện, cô trở ra ngoài. Thế nhưng cảnh tượng bên ngoài khiến cô khựng người. Dãy hành lang đen tối không đèn, một mùi hôi nồng nặc xông vào mũi khiến cô ho sặc sụa. Nhiều tiếng la hét thảm thiết phát ra thất thanh ở phía xa. Mặc dù tự trấn an trong lòng, nhưng cô không đủ can đảm để bước ra ngoài.

Đóng cửa lại, Bạch Di về trở lại giường ngồi phịch xuống. Tim cô đập thình thịch, mặt mũi tái ngắt, tự nhiên bao nhiêu chuyện ma quái hiện lên trong đầu, ám ảnh khiến cô chẳng dám nhúc nhích. Không cầu mà lại xuất hiện, nắm cửa phòng tự dưng di chuyển. Cô trợn trắng nhìn nó mà chân tay cứng đơ.


Main Topic : http://trantuanha.blogspot.com/2010/11/613.html

No comments:

Post a Comment