Thursday, November 18, 2010

Halilalin Chapter 03 : Battle At Lenava - Ilarat De la Garrus (Part 02)

Haldamir - Ilarat - Lindal : Halilalin

Chapter 03 : Battle At Lenava - Ilarat De la Garrus (Part 02)





HalIlaLin



Chapter III
Battle At Lenava - Ilarat de la Garrus (Part II)
 …Có người nói Kamen – bố của Ilarat bất quá chỉ là một lão già, bản thân lão cũng chẳng có bản lãnh gì đáng sợ.
Thông thường người ta chẳng mấy khi sợ hãi 1 lão già.
Tất nhiên mọi người đều hiểu đây chỉ là 1 câu nói đùa.
Nhưng nếu xét theo 1 khía cạnh nào đó, câu nói này cũng có phần đúng. Chỉ là nó hơi thiếu sót. Lại thiếu sót đúng cái phần đáng sợ nhất.
Kamen vốn không đáng sợ. Cái đáng sợ là quyền lực của lão, là tiền của lão. Nhờ có những thứ đó, lão có thể điều khiển những kẻ đáng sợ hơn lão hàng trăm lần.
Kẻ có thể đánh bại 1 Wutai kiêu hùng tuyệt đối không đơn giản…
3 giờ 30 phút sáng - Tổng hành dinh Kamen.
Căn phòng lớn hình tròn vốn không có cửa sổ, quá nửa vách tường xung quanh đều làm bằng kính, thứ thuỷ tinh trong suốt thuần khiết nhất khiến cho tầm mắt có thể mở rộng tới xa tít chân trời, lúc này đang được soi rọi bởi ngàn vạn ánh sao, ngàn vạn ánh đèn.

Trời đêm quang đãng, đen mịn màng sang trọng. Lão già nhấm nháp ly rượu mật màu hổ phách, thứ rượu lâu năm nổi tiếng của vùng Costa Morroc del Sol, thu vào tầm mắt cả 1 Prontera hoa lệ dưới bầu trời đêm cuối thu.

Lão già đưa tay ấn mấy nút trên bảng điều khiển khảm sâu trên vách tường, lập tức 1 khung cửa kính mở rộng ra, gió đêm lập tức ùa vào phòng, lạnh lẽo trong trẻo, đẫm hơi sương, như mang theo hơi hướm từ vùng thảo nguyên xa xôi, khiến tinh thần vô cùng tỉnh táo.

Ánh trăng cũng lạnh lùng như làn gió, sóng sánh trong ly rượu ngọt ngào trên tay lão.

Quang cảnh mỹ lệ này vốn chỉ mình lão có quyền được chiêm ngưỡng, thứ rượu quý hiếm này cũng chỉ dành riêng cho mình lão. Ngay cả chính bản thân Prontera cũng vậy, tất cả , theo cách này hay cách khác, đều là vật nằm trong túi lão. Đó há chẳng phảI điều đáng kiêu ngạo sao !

HIện tại lão đang rất cao hứng !

Đây là phòng làm việc của lão, lúc này cũng chỉ có mình lão trong phòng. Căn phòng toàn 1 màu xám trắng trang nhã, sàn và tường đều bằng đá hoa cương sáng bóng, tạo nên 1 không khí lạnh lẽo. Ngoài chiếc bàn làm việc rộng lớn của lão và biểu tượng của công ty, tiệp 1 màu đỏ với thảm trải dưới chân, chạm khắc cầu kì trên bức tường phía sau ra, trong phòng không còn gì khác. Rộng rãi, trống trải, tường đá tiếp liền với những tấm kính lớn, mở ra 1 không gian bao la, căn phòng vốn bản thân nó không cần thêm bất cứ sự trang hoàng nào khác.

Lão vốn chẳng phải thị trưởng của Midgar, cũng chẳng phải là uỷ viên cao cấp, lão chỉ là 1 lão già.

Người già ở vào tuổi của lão, thông thường đều có hơi phát phì, tinh lực cũng có phần suy giảm, đôi khi lại cũng hơi lẩn thẩn. Lão thì khác. Con người lão dù đã phát phì, tinh thần còn chưa già cỗi chút nào, khí thế càng tuyệt đối không suy chuyển, vẫn còn cái oai lực bức người của kẻ đứng đầu tập đoàn Kamen.

Chỉ bởi lão chính là Kamen.

Tiếng bước chân vội vàng chợt vang lên sau lưng lão. Chừng như người này đang gấp lắm, Kamen còn có thể nghe rõ hơi thở hổn hển của hắn. Chẳng cần quay đầy lại, lão cũng biết người đang tới là Lix. Nhưng rồi lão vẫn cứ từ từ tốn tốn quay lại, vừa đúng lúc Lix bước lên tới bậc thang cuối cùng, gương mặt hốt hoảng nhìn lão.

- Ngài Chủ tịch, ngài muốn làm gì vậy ?… chỉ vì Peon mà …

Kamen trầm ngâm nhìn lại con người trước mặt lão, từ đầu tới chân. Lão hiểu rõ con người này, cơ hồ còn hơn cả chính con trai lão.

…Lix, 18 tuổi, 17Hai cm, tóc và mắt màu đen, Giám đốc Bộ phát triển đô thị kiêm thành viên Ban điều hành nội bộ - tập đoàn Kamen.

Lix vốn là 1 đứa trẻ mồ côi, chính tay lão lôi gã ra từ 1 trại trẻ tồi tàn, cho gã ăn học, cho gã việc làm, lại giao cho gã cả những trọng trách, những vinh dự. Đối vớI Lix mà nói, lão khác nào 1 người cha đáng kính.

Kamen cũng biết gã là kẻ rất có tài, nếu không lão đã không trọng dụng Lix đến vậy. Con ngườI này chính trực, ngay thẳng, luôn cho rằng bao giờ cũng có 1 giải pháp ôn hoà cho mọi chuyện. Những suy nghĩ như vậy của gã cũng chắc chắn như chính lòng tôn kính mà gã dành cho Kamen, và Kamen lại chẳng bao giờ phật ý với lối suy nghĩ ấy…

1 tập đoàn hùng mạnh như Kamen luôn cần những con người như vậy. Chỉ cần khiến họ tin rằng những gì họ làm là đúng đắn, họ sẽ hết lòng phục vụ cho cái mục đích của mình.

Vì vậy lão bắt đầu chậm rãi nói, hiền từ như 1 vị cha già đáng kính :

- Sự thực chúng ta không còn kiểm soát nổ Lenava nữa. Những kẻ vốn thuộc sự điều khiển của ta đều đã trở mặt. Lenava không còn gì hết, ngoài 1 ổ tộI phạm. Còn phải chi phí bao nhiêu nữa cho 1 vùng đất như vậy ? Còn bao nhiêu tổ chức như Peon sẽ xuất hiện ? Ta không thể biết được !

Lão già từng bước tiến gần tớI Lix, đặt bàn tay ấm nóng lên vai gã, giọng nói chợt trở nên hết sức kiên quyết :

- Không ! Ta không thể để nó làm hư hoạI 1 Midgar hoàn mĩ, 1 Midgar mà trong tương lai sẽ không còn sự cách biệt giữa bên trên và bên dướI, không thể để nó phá hoạI mọI cố gắng bao năm qua của chúng ta. Anh hiểu ý ta chứ, Lix !

- Vâng, thưa ngài Chủ tịch...

Lix mệt mỏi trả lời, con người gã như đã hoàn toàn kiệt sức. Gã đã không còn gì có thể bàn cãi. Lời nói của Kamen vốn không phải để người ta có thể bàn cãi. Mọi chuyện chợt trở nên quá sức hợp lí, quá sức chính đáng. Nhưng hình như còn thiếu sót điều gì đó, điều mà gã nhất thời không thể nghĩ ra, chính là điều làm cho gã quá sức mỏi mệt.

Đúng lúc này lại vang lên tiếng bước chân nặng nề trên những bậc thang vòng cung dẫn lên phòng làm việc của Kamen. Dù cho cầu thang đã được lát thảm đỏ, thứ thảm thủ công thượng hạng của Wutai, nhưng tiếng bước chân vẫn vang lên chát chúa, chừng như kẻ nào đó luôn cố ý nện mạnh gót giày.

Kamen không quay lại mà chỉ đi về phía bàn làm việc của lão, thoải mái ngồi lên chiếc ghế da báo thuộc thượng hạng, đặt li rượu xuống bàn rồi lục tìm lấy 1 điếu xì gà bự từ trong chiếc hộp ngọc trai đen. Giọng cườI ngu ngốc chợt vang lên như để chứng minh sự phán đoán của lão. Bu đang bước lên…

Tầng trên cùng của toà cao ốc Kamen chỉ dành riêng cho chính Kamen.

Khi cửa thang máy vừa mở ra, Bu đành rời mắt khỏi khung cảnh Midgar huyền ảo qua lớp kính mờ màu lam, chẳng mấy khi lão được thấy Midgar đẹp đến thế.

Những căn phòng nhỏ trên tầng này đều xếp về Hai phía cửa chiếc thang máy duy nhất dẫn từ tầng dưới lên, luôn được canh gác nghiêm mật.

Đoạn hành lang nhỏ đó dẫn ra 1 đại sảnh rộng lớn, trần thiết sang trọng. Rộng lớn hơn tất cả những đạI sảnh mà anh từng thấy, sang trọng hơn tất cả những nơi anh đã từng qua.

Những cột trụ bằng đá cẩm thạch, những tấm thảm trải mà giá trị còn lớn hơn cả 1 căn hộ 5 phòng, đèn chùm pha lê, đồ gỗ đen bóng, tượng điêu khắc hay tranh của những danh hoạ, cây cảnh xanh mượt như ngọc hay những bể cá rải đầy ngọc trai thay cho sỏi,… tất cả, tất cả đều được sắp xếp theo 1 qui cách quí phái đầy tính thẩm mĩ, hướng ra 1 ban công rộng rãi với hàng lan can bằng ngọc được chạm trổ tinh kì.
Hai bên đại sảnh là hai cầu thang lớn hình vòng cung, được trải thảm đỏ, uốn mình dẫn lên phòng làm việc của Kamen.

Bu nhìn lên cầu thang đó mà ngao ngán. Tuổi lão tuy chưa cao lắm, những thân hình đã phát phì quá cỡ, những việc nặng nhọc như thế này, quả tình lão chẳng muốn tí nào.

Nhưng rồi lão vẫn phải cố mà leo lên, ì ạch mà leo lên, hai chân vẫn không quên nện thình thịch xuống sàn. Lão cố nghĩ tới những chuyện vui vẻ cho quên bớt sự mệt mỏi này, tỉ như việc lão sắp cho nổ tung cái Lenava bẩn thỉu dưới kia. Vì thế bất giác lão lại cười lên hô hố…


Tiếng cười như ngựa hí, như chọc vào tai người khác thế này, Kamen nghe mãi cũng thành quen. Loại người khó chịu như Bu, lão dùng nhiều cũng thấy có chỗ hữu dụng.

Bất cứ là ai, bất cứ là thứ gì, lão đều có thể tìm ra chỗ đáng để sử dụng, cũng như cách để có thể sử dụng chúng.
Chỉ bởi vì lão chính là Kamen.

Kamen thuỷ chung không hề ngó tới Bu, trước sau chỉ hỏi lão đúng 4 tiếng :

- Mọi chuyện ra sao ?

- Hahahah… ! Hết sức thuận lợi thưa ngài, Hội sát thủ làm gọn gàng lắm, còn đúng 1 giờ nữa là… ahahahahah !

Bu vẫn không thể dừng được tràng cườI của mình, nhưng lão mặc kệ, đâu phải ai cũng được phép cười lớn như vậy trước mặt Kamen ngoại trừ lão. Điều này làm lão vô cùng cao hứng.

Lix lại chẳng thấy cao hứng tẹo nào, gã đã gần như rên rỉ :

- Ít nhất chúng ta cũng nên thông báo 1 tiếng với ngài Thị trưởng … tôi nghĩ ông ta sẽ phản…

- Thị trưởng ? wahahahahahah… - Bu cười như rú lên ngắt lời gã – 1 lão già ngồi không cả ngày chờ
đến kì phát lương, ngươi còn gọi lão là Thị trưởng ư ?

Bu lấy làm thoả mãn vì đã có thể cười vào mũi thằng nhãi con mà lão ghét cay ghét đắng.

Ê, thử nhìn coi, thằng nhãi còn chưa được 3 chục tuổi đầu mà đã lên như diều gặp gió. Ừ thì công nhận nó cũng có chút tài năng, nhưng nếu không được ngài Chủ tịch nâng đỡ thì chỉ có nước đi húp cháo. Lão ghét cái dáng vẻ đạo đức của nó, lâu ngày đâm ra như thù hận.

Kamen dĩ nhiên biết thừa điều đó, nhưng lão mặc kệ, chờ khi Bu đã bỏ xuống lầu mới lại dịu giọng nói với Lix :

- Xem ra anh đã quá mệt nhọc, hãy về nghỉ mấy ngày đi ! Thứ Hai tuần sau ta muốn thấy bản kế hoạch tái thiết Lenava trên bàn làm việc. Việc này ta biết chỉ mình anh làm được, đừng làm ta thất vọng !

- Vâng, thưa ngài Chủ tịch !

Lix vẫn không thể tươi tỉnh lên được, dù cho gã có thể làm được điều gì đó cho Lenava, nhưng bao nhiêu sinh mạng dướI đó, họ thực sự đáng chết hay sao ?

Gã chậm chạp lê bước khỏi văn phòng của Kamen, trong đầu bất giác chẳng thể suy nghĩ được điều gì nữa.
Cánh cửa thang máy từ từ mở ra, gã lại có thể nhìn thấy bầu trời của Midgar.

Khung cảnh vốn diễm lệ, sao bỗng nhiên trở nên đen tối đến thế ?…


Main Topic : http://trantuanha.blogspot.com/2010/11/halilalin-chapter-01-haldamir.html  

No comments:

Post a Comment