Monday, November 15, 2010

Thư UPU lần thứ 39 December 21, 2009 at 8:05pm

Written by Ragakov

NGHIỆN

Hắn hút đến điếu này là điếu thứ ba.Ba điếu thong luôn.Cái cần sa,hút vào buổi sang lành lạnh như buổi sang hôm nay sao mà ngon thế ! Khói đậm đà như vị mật,thấm qua lưỡi để pha vào với máu,lan đi từng thớ thịt,làm da thị đê mê.Đôi mắt hắn ga gà,hơi thở phì phò như ống bễ lò rèn,những ngón tay lờ rờ trên không khí mơn man một dáng hình tưởng tượng.Như thế trong vài ba phút rồi cơn say lại nhạt.Cái thú vị chính là ở đó.Những cơn say rất chóng qua.Người hút vừa hút xong,đã lại muốn hút luôn điếu nữa.Lâu lâu mà không có thuốc thì người ta đâm chúi vào bức tường hoặc xều dãi ra như một con chó trước khi hóa dại,tởm thật ! Đúng là hút bằng nào cũng không biết chán,hút đi hút lại mà vẫn còn ngon

Cái điếu hút cần sa là một vật vô tri vô giác mà dường như cũng biết nịnh đời.Vốn dĩ xưa nay nó là một cái điếu rất tồi.Hút không kêu.Nó chỉ xìn xịt như tiếng một vật gì bị ẩm.Nghe chán lắm.Thế mà hôm nay,không hiểu cao hứng thế nào,nó lại kêu.Những tiếng nổ tanh tác nảy lên trên không khí khô nỏ và trong veo của mùa xuân như một chuỗi cười giòn.À,thì ra cái điếu hình như cũng có hồn.Vào một buổi sang mát mẻ như sang hôm nay,tự nhiên nó hết ươn ao,và thấy phải ầm ĩ mới khoái.Người cũng vậy.Sinh thấy lúc này mà phải bó gối ngồi nhà không được đi “hút” thì cái đời thật là khổ.Ấy thể là hắn càu nhàu chửi tục.Hắn chửi con hắn,vợ hắn,bố mẹ hắn vì không cho hắn tiền đi “hút”.Hắn chửi cả những thằng buôn quýt không chịu đến mua cây quýt nhà hắn để hắn có tiền đi hút.”Vài triệu bạc…!” Mắt hắn sang lên một chút.Chúng có vẻ vừa trông thấy mấy túi “bột mì” to bự treo lủng lẳng bên cái túi hang àm mụ Hảo vừa vác về nhà.Nước dãi tứa đầy miệng hắn,một hơi “bột mì” mong manh thoáng qua mũi hắn rồi vụt biến.”Chà ! Chà ! Hàng về,hôm nay trời mắt lắm nhỉ ! Một ít cần sa và ma túy mà gặp khi trời mắt thì ngon biết mấy nhỉ !” Hắn nuốt nước dãi hai,ba lượt.Rồi hắn lại nịt cần sa vào nõ điếu,châm dóm hút nốt điếu cuối cùng.Cái điếu vẫn kêu tanh tách.Nhưng khói thuốc bây giờ sao mà nhạt thế ! Khi hút thì nó nhạt như nước lã mà hút xong thì hơi đắng miệng,chả sướng tí nào.Hắn nhỏ bọt vào chân cột vừa chép chép môi vừa nhìn lên nóc nhà . “Một lạng … Năm triệu ! Một lạng … Năm triệu !” Óc hắn cứ luẩn quẩn nghĩ đến hai thứ đấy.Sắc vàng của thuốc lắc bong loáng và một gói cần sa cứ lần lượt hiện ra . Ờ ! Ờ ! Mát thế này mà được hút thì tuyệt quá ! Nhưng đào đâu ra tiền ? Ấy thế là hắn lại chửi cái bọn buôn Quýt rồ lại quay sang chửi vợ hắn . Khổ than chị Hậu,mới mười chiesn tuổi mà đã trông như bốn mười . Chửi chán,hắn tặc lưỡi một cái để bảo ắn rằng : Không chửi nữa . Hắn nhìn vào căn nhà rỗng toác,cố tìm ra cái gì đấy có giá trị để vác qua hang cầm đồ bên kia đường.Hắn đứng dậy,than hình mảnh dẻ bắt đầu chuyển động như một tàu lá run trước gió,da mặt hốc hác.Hắn lết về giường,tặc lưỡi tự nhủ không có tiền thì đánh một giấc đã vậy,chợt hắn lên tiếng:

-Thằng Nam ra đây tao bảo !

Thằng Nam hăm hơ chạy ra chỗ Sinh,lôi thôi lếch thếch trong mấy mảnh giẻ rách tả tơi ngắn cũn cỡn,chân không đi giày,vừa gặp bố,nó nói nhỏ :

-Bố cho gọi con ạ ?

Tên Sinh nhìn hồi lâu trông xem thằng con trai của mình thế nào rồi tặc lưỡi bỏ qua :

-Lấy trong tủ quần áo mẹ mày ra,có hai triệu đấy,sang nhà ông bà ngoại vác nốt cái xe đạp đi cầm cho tao,cố mà dẻo miệng kiếm hai triệu rưỡi rồi mang sang nhà bà Hảo đong nửa lạng về đây !

Đứa con hụ hị nhìn mẹ nấu cám mà cũng chả biết nói gì.Phải rồi,một đứa trẻ bốn tuổi thì biết gì ngoài vâng lời cha mẹ.Nó lại lúi khúi làm theo lời bố.

Một lát sau,thằng bố mở mắt ra,bên cạnh là bọc ma túy và cây điếu cần sa.Vợ con hắn biến đi từ lúc nào cũng chả hay.Chán nản,hắn vật vã đứng dậy,bò ra khỏi giường,chui ra khỏi cửa,cầm theo bọc ma túy xong rồi đi đâu cũng chả ai biết.Hắn vừa đi vừa chửi.Bao giờ cũng vậy.Bao giờ cũng vậy,thiếu thuốc là hắn chửi.Hắn bắt đầu chửi trời.Có hề gì ? Trời có của riêng ai ? Rồi hắn chửi đời.Tức mình,hắn chửi cả cái khu Đại Học Công Đoàn.Nhưng cả cái khu Đại Học ai cũng tự nhủ : “Chắc nó chừa mình ra,kệ cái thằng nghiện đấy!”

Đi một lục,hắn lại thẫn thờ quay về,rẽ qua chô tụ tập hút chích trong khu vệ sinh trường Đại Học Công Đoàn,rủ thêm mấy thằng “ất ơ” mà đang ngồi hút mà hắn gọi là “chiến hữu” về nhà để lien hoan nửa lạng “bột mì” mà vợ hắn phải tiết kiệm bao lâu mới có được,còn thêm cả cái xe đạp cào cào hang “siêu xịn” ông bố vác từ Singapore về nữa.Tất cả sẽ tan biến ngay trong hôm nay thôi.

Chiều ta tầm năm giờ chiều,chị Hậu đã lái chiếc xe SuperCup cũ mèm,hỏng be hỏng bét về đến nhà.Chả hiểu cao hứng thế nào mà hôm nay chị mua thịt xiên nướng về nhà cho các con ăn.Thằng Nam và con My sán sẩm ngay đến mẹ khi nghe thấy ba tiếng “Thị nướng này !” của mẹ nó.Hai đứa con giành giật nhau như hai đứa chết đói,trong lúc đang giành giật,người mẹ hỏi :

-Bố tụi bây đâu ? Gọi ra đâ,tao cho ít tiền mà tiêu,tao vừa lấy lương về!

Thường chồng,sợ chồng lên cơn.Hậu tính định cho tên Sinh ít tiền mà hút.Nhưng chưa cần đợi gọi,thằng Sinh nghe thấy hai tiếng “lương về” là chạy vụt từ gác hai xuống,giật ngay đồng lương ít ỏi của bà vợ.Hắn lẩm bẩm đếm rồi quay ra mắng vợ :

-Có hai triệu thì mua được bao nhiêu mà hút !

Người vợ bất ngờ hỏi chồng :

-Gì chứ ? Mình anh sao hút nhiều thế ?

-Mấy thằng bạn tôi đang ở trên nhà,liệu hồn thì xoay mà mua đi

Vốn tính nhút nhát,lại gặp phải thằng chồng hung tợn,Hậu đành mở tủ ra lấy hai triệu đi mua thuốc cho chồng hút.Nhưng àm trời hỡi,số tiền đó đã không cánh mà bay từ lúc nào.Hốt hoảng,Hậu đành chạy qua cầm hai triệu mua một lạng,coi như chịu nợ bà Hảo ba triệu.Mua xong cho thằng chồng thì cũng hết tiền,chả có tiền đong gạo,mua thức ăn,ba mẹ con chị đành nhịn đói.

Người mẹ rất còm cõi và hai đứa con gầy ốm quay quần với nhau trong xó bếp.Trong gia đình nay,ba mẹ con thường giống như bọn dân đen hèn yêu,chung phận con sâu,cái kiến dưới cái ách thong trị tàn bạo của tên bạo chúa nghiện ngập.
Nhìn lũ con lem luốc,bụng sôi sung sục vì đói mà chị Hậu cũng thấy thương.Nhưng biết làm sao,chị chả là gì so với tên bạo chúa,thấy tụi nhỏ khóc than,chị dỗ dành :

-Thôi,chịu khó,lát mẹ sẽ nấu chè cho mà ăn.

Cái My tưởng thật nó rên lên vì sướng,còn thằng Nam thì xị ra,nó bĩu môi rồi nói:

-Cám chứ chè gì,tiền đong gjao còn không có thì chè gì,ăn cám lợn thì có.

Chị Hậu gắt :

-Suỵt ! Be bé cái mồm,thằng bố mày mà nghe được tưởng không có cơm ăn là cả ba mẹ con no đòn với nó đấy.

Hai đứa lại im ỉm,trên gác thì tên bạo chúa và ba vị “chiến hữu” vẫn đang “lắc” tưng bừng với thịt chó và rượu.

Khổ than ba mẹ con chị Hậu,chị biết rằng chúng rất đói.Khi người ta đói mà lại ngửi thấy mùi thịt chó và rượu thì càng đói thêm.thế mà bữa rượu của ông bố với ba ông khách cứ kéo dài mãi,ức chưa ?
Mắt Hậu rơm rớm nước.Cũng may,ba vị “khách quý” vừa từ cầu thang vật vờ đi xuống,té ra khỏi nhà.Hai đứa trẻ cũng nhỏm dậy,Mặt chúng đột nhiên tươi tỉnh lại.Hai đứa trẻ và bà mẹ khốn khổ lao thật nhanh lên lầu,hi vòng tìm được một chút thức ăn thừa.
Mở cửa vào phòng,mấy cía đùi chó bong nhẫy thơm ngon vẫn còn nguyên,chúng rên lên vì sướng,nhưng quay về phía đằng kia,mặt đứa nào đứa nấy xị xuống,thằng Nam cười the thé lên một tiếng rồi cũng im.

Thằng bố chúng nó lăn lộn dưới đất một lát,miệng hắn sùi bọt mép,mắt trợn ngược lên nhìn trần.Mặt Hậu xị xuống.Tên bạo chúa đã chết vì sốc thuốc.

Cái My khóc òa lên.Nó lăn ra,chân đạp như một người giãy chết,tay cào xé mẹ.Người mẹ đỏ mũi lên và mếu xệch đi,rưng rức khóc.Thằng Nam cũng khóc theo.Bên dưới nhà,hang chục người đang đứng cầm vũ khí,gậy gộc,ho rèo đòi nợ những khoản mà trước đây Sinh đã vay để mua thuốc mà hút,chích.

No comments:

Post a Comment